Home » Truyen-Cam-Dong
'Cháu chỉ ước gì mình được… cắt lưỡi'
03:28 |“Người lớn nói cháu chỉ có thể được “cắt” lưỡi thì lưỡi của cháu mới cho được vào trong miệng nên cháu muốn được đến viện lắm cô ạ, nhưng bố mẹ cháu nghèo không có tiền đâu nên chẳng biết khi nào cháu sẽ được đi nữa”.Tôi đã từng đi nhiều, từng lắng nghe nhiều tâm nguyện của những mảnh đời bất hạnh, nhưng khi gặp cô bé Dương Thị Thảo (xóm Xuất Tác, xã Phương Giao, huyện Võ Nhai, tỉnh Thái Nguyên), bản thân tôi đã “sốc” trước điều ước được “cắt lưỡi” của em.
Bức thư với những dòng nắn nót kèm một tấm ảnh “lạ lùng” về chiếc lưỡi của cô bé miền núi được gửi đến tòa soạn đã khiến chúng tôi phải lên đường gấp.
Căn nhà thấp nhỏ hoang sơ bên triền núi là nơi che mưa che nắng của gia đình Thảo. Cái dáng nhỏ thó, đen gầy thấy có người lạ đến con bé chạy tót vào buồng núp kín, khiến tôi phải đợi đến khi bố em về gọi ra thì mới gặp được. Đôi bàn tay còn lấm lem đất, em lễ phép “vâng”, “dạ” mỗi khi tôi hỏi nhưng tuyệt nhiên giữ khư khư tay che miệng.
Bức thư với những dòng nắn nót kèm một tấm ảnh “lạ lùng” về chiếc lưỡi của cô bé miền núi được gửi đến tòa soạn đã khiến chúng tôi phải lên đường gấp.
Căn nhà thấp nhỏ hoang sơ bên triền núi là nơi che mưa che nắng của gia đình Thảo. Cái dáng nhỏ thó, đen gầy thấy có người lạ đến con bé chạy tót vào buồng núp kín, khiến tôi phải đợi đến khi bố em về gọi ra thì mới gặp được. Đôi bàn tay còn lấm lem đất, em lễ phép “vâng”, “dạ” mỗi khi tôi hỏi nhưng tuyệt nhiên giữ khư khư tay che miệng.
Bị mắc chứng bệnh u cổ cằm nên bé Thảo phải mang chiếc luỡi to quá khổ |
Nhìn khách, bố em là chú Dương Văn Thật cũng tỏ rõ “ái ngại” nhưng rồi lại cúi gằm mặt khi nhắc về bệnh của con: “Bác sỹ nói con gái tôi mắc bệnh u cổ cằm nên lưỡi cứ mỗi ngày một to lên rồi không cho vừa vào miệng nữa”. Dứt lời chú quay sang nói Thảo để cho cô xem khiến em ngượng ngùng chảy nước mắt rồi cũng bỏ tay che ra.
Chiếc lưỡi của em to quá khổ, tràn ra phía ngoài, đỏ ửng như đang ngậm một chiếc bánh rán. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí và nhìn trước qua ảnh nhưng cảnh tượng đứa bé mắt đỏ hoe xấu hổ vì phải cho người khác xem lưỡi của mình khiến lòng tôi cũng như thắt lại. Tôi giục “cháu ngậm thử miệng vào cô xem” nhưng con bé đành bất lực bởi bao nhiêu năm nay em đã cố làm nhưng không bao giờ được.
Về thời gian mắc bệnh của Thảo, chú Thật cho biết : Thảo sinh năm 1998, lúc chào đời, em đã được chuẩn đoán mắc bệnh u cổ cằm. Từ đó lưỡi của em cứ to phồng lên và trồi ra ngoài.
Gia đình không ai có tiền sử mắc bệnh này cả, riêng Thảo, sinh ra mẹ cháu đã khóc hết nước mắt khi nhìn thấy đứa con có tật. Ngày ấy, nghe tin bé Thảo có lưỡi to, bà con dân làng tới xem rất đông, chiếc lưỡi to và dài khiến Thảo chưa bao giờ có thể khép môi lại được.
Ở nhà Thảo giúp mẹ nhiều việc từ nấu cơm đến bế em |
Mặc cảm, tự ti khiến em rất sợ gặp người lạ nhưng thương bố mẹ vất vả nên ở nhà em vẫn thường xuyên nấu ăn, giặt giũ quần áo, tưới rau, nấu cám, chăn lợn giúp mẹ. Thương con gái, đã mấy lần vợ chồng chú Thật bàn tính việc đi vay để có tiền cho con lên Hà Nội để chữa nhưng điều ước ấy chưa bao giờ thành sự thật bởi: “Ở vùng núi này ai cũng nghèo cả nên tôi không thể vay ai tiền được cô ạ” – mẹ Thảo ngậm ngùi cho biết.
Đã 14 năm nay, chiếc lưỡi ngày càng to ra, nứt rộng khiến em thường xuyên phải mang theo khăn tay để thấm máu. Mùa đông hanh khô, khi những vết máu se mặt thì chứng đau đầu, đau cổ lại hành hạ Thảo.
Lúc nào răng cũng cắn vào lưỡi, mỗi lần ăn uống, nuốt nước bọt hay thậm chí đến cả hít thở cũng trở nên vô cùng khó khăn. Ấy vậy mà 9 năm liền Thảo đều đạt học sinh giỏi của trường THCS Phương Giao và được các thầy cô hết sức yêu mến.
9 năm liền Thảo đều là học sinh giỏi của trường |
Trao đổi với ông Dương Văn Kiều, Chủ tịch UBND xã Phương Giao cho biết: Gia đình ông Dương Văn Thật có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn nên nhà trường và địa phương thường xuyên động viên, thăm hỏi và có quà cho cháu Thảo những dịp đầu năm học.
Tuy nhiên Phương Giao là xã nghèo của huyện, hiện nay còn 4 xóm ở khu vực này vẫn chưa có điện, không sóng điện thoại và giao thông đi lại khó khăn. Hơn nữa, điều kiện kinh tế khó khăn nên sự giúp đỡ của chính quyền xã chỉ mang tính chất động viên.
Dời ngôi nhỏ của em trở về thủ đô, cô bé Thảo cứ tần ngần đứng nơi cửa bếp phải một lúc lâu mới dám chạy đến thủ thỉ nói với tôi: “Cô giúp cháu được đến bệnh viện để “cắt lưỡi” làm cho lưỡi của cháu nhỏ đi nhé. Cháu chỉ có một mơ ước như thế thôi cô ạ” khiến cổ họng tôi như cứng lại không biết phải nói sao.
14 năm sống trong mặc cảm, tự ti em chỉ có một mơ ước đó thôi mà sao chưa ai nghe thấy... Thương em quá Thảo ơi, không biết đến bao giờ tôi mới được nhìn thấy cô bé cười với chiếc miệng xinh xinh như bao em bé khác.
Truyện cảm động: Xin lỗi, anh chỉ là một thằng bán bánh giò
22:21 |Vài phút thôi!!! Hãy đọc và cảm nhận nhé bạn
Xem thêm »
Ngày thứ 1:
_Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh trán_...
Dạ, có ngay!
Đừng cho khô....đừng cho trứng...chỉ bánh trán không thôi!
*Ngày thứ 2:*
Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh trán...
Dạ,không khô.không trứng,bánh trán không thôi, đúng không anh
Dạ, ừh...oh..ừm
Ngày thứ 3:
Chị ơi...
Dạ, bánh trán của anh đây
Ơ....dạ.....sao nhanh vậy
Hì, em làm sẵn cho anh mà, em biết thế nào anh cũng ghé, hì hì....
_ cám ơn chị_...
Anh này, đừng gọi em bằng chị nữa, em mới 19 tuổi thôi, chắc là nhỏ hơn anh rồi, đúng không?
Ừh, ùm, tôi 21....
Hì, vậy 2 đứa mình gọi nhau là anh em nha, anh không được từ chối đó!!
Tôi...tôi...
Tôi cái gì? Grừ ư ư ư
Ừh, ừh anh biết rồi
Người mẹ thứ hai
04:59 |Tuổi thơ của tôi không được đủ đầy như bao đứa trẻ khác. Vừa sinh ra đã không được thấy mặt ông bà nội, ngoại. Lên sáu tuổi, mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh. Nhà đông anh em, cha lại phải đi làm xa, năm anh chị em sống bao bọc lấy nhau, cùng bảo ban nhau trong cuộc sống. Khó khăn, thiếu thốn là vậy nhưng chị em tôi luôn là tấm gương điển hình dẫn đầu trong lớp và trong trường về thành tích học tập. Đó là nhờ công dạy bảo của cha, nhưng cũng là nhờ các thầy, cô giáo luôn tận tâm chỉ bảo. Với tôi, suốt cuộc đời này, dẫu có đi đâu về đâu, tôi cũng không bao giờ quên được cô Lịch – cô giáo chủ nhiệm lớp 3 của tôi hồi ấy – người mẹ hiền thứ hai đã chắp cánh ước mơ cho tôi ngay từ những ngày thơ ấu.
Từ quê nghèo chuyển lên thị trấn sinh sống, lại mồ côi mẹ, tôi thuộc vào hàng học sinh nghèo nhất lớp. Trong khi các bạn trong lớp quần nọ áo kia, cặp sách, giày dép đủ các loại đắt tiền thì tôi quanh năm chỉ có mỗi bộ đồng phục quần xanh áo trắng và thêm chiếc áo ấm đã cũ màu vào mùa đông. Nhưng bù lại, tôi là học sinh dẫn đầu trong lớp về tất cả các môn học. Vốn dạn dĩ, tôi không tự kiêu vì thành tích học tập của mình, nhưng luôn thấy mặc cảm và tự ti về hoàn cảnh gia đình. Tôi không chơi thân với ai, chỉ sống khép mình ở cuối góc lớp.
Cô là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp tôi, thay cho cô chủ nhiệm cũ vừa chuyển trường. Cô có gương mặt thật hiền, dáng người thon thả và giọng nói miền Bắc dễ thương đến lạ.
- Chào các em, cô tên Lịch, là chủ nhiệm mới của các em từ bây giờ. Cô sẽ rất vui nếu các em xem cô là bạn, chia sẻ với cô mọi khó khăn trong học tập cũng như cuộc sống.
Rồi cô đi từng bàn, hỏi thăm từng học sinh một. Tôi dõi mắt theo cô từ lúc cô mới bước vào lớp, bỗng thấy hồi hộp khi cô bước lại gần và hỏi thăm về gia đình tôi. Tôi trả lời cô, giọng lí nhí trong cổ họng với mặc cảm phận nghèo. Bỗng nhiên, cô xoa đầu tôi, mỉm cười:
- Cô có xem qua học bạ của em. Em giỏi lắm, cố gắng phát huy nữa nhé. Có gì khó khăn cứ bảo với cô, đừng ngại. Cô nói và nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười. Nụ cười toát lên nét nhân hậu, thân thương và gần gũi. Ngay từ lúc đó, tôi thấy mình sẽ gắn bó với cô.
Từ lúc cô Lịch về chủ nhiệm, lớp tôi “thay da đổi thịt” hẳn lên. Từ một lớp học lực chỉ đạt loại trung bình khá, dần vươn lên đứng đầu trong bảng xếp loại của trường. Những giờ học của cô khiến cả lớp cảm thấy rất hứng thú, chỉ mong thời gian trôi chậm lại. Cô không dạy cứng nhắc theo giáo trình, không phụ thuộc vào sách giáo khoa, vậy mà sự linh hoạt trong cách truyền đạt của cô khiến cả lớp háo hức như nuốt lấy từng lời giảng. Cô biết tường tận hoàn cảnh gia đình của từng đứa trong lớp. Đứa nào học kém, cô chủ động ghép nhóm học kèm để các bạn học khá kèm cặp cho các bạn học yếu… Phong trào học tập trong lớp sôi động hẳn lên. Ngay cả những học sinh cá biệt trong lớp cũng trở nên yêu thích và chăm chỉ học tập. Chỉ cần một hôm vắng bóng cô, chúng đã nhao nhao lên hỏi thăm và thế nào cuối giờ học cũng dẫn đầu các bạn trong lớp đến nhà thăm cô giáo ốm. Lớp tôi đã trở thành một tập thể rất đoàn kết và cô Lịch chính là “cô tiên” làm nên điều kỳ diệu đó.
Kỳ thi vở sạch chữ đẹp của huyện năm đó, cô chọn tôi làm đại diện cho lớp và cũng là cho khối lớp 3 tham dự cuộc thi. Vốn không có tiền mua những cuốn vở đẹp nhưng nhờ chữ đẹp và trình bày sạch sẽ nên vở viết của tôi nhìn rất đẹp mắt. Chỉ có điều, tôi hơi ái ngại vì giấy báo bọc vở thì đã cũ, nên nhìn bên ngoài những cuốn vở có vẻ xấu xí. Cuối giờ học, cô gặp riêng tôi, nhỏ nhẹ bảo: “Chiều Hằng mang vở đến nhà cô nhé. Hai cô trò mình sẽ cùng “tu bổ” lại nó một tý”.
Tới nhà cô, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy nhà cô ở cũng giản dị và chẳng lớn hơn nhà tôi là mấy. Chỉ khác là… nhà cô rất ít người. Hoá ra, vợ chồng cô không có con. “Cô chú hiếm muộn đường con cái nên quyết định sẽ ở vậy với nhau suốt đời” – cô cười buồn, nói như đọc được suy nghĩ của tôi.
Cô ân cần bọc lại sách vở, thay nhãn vở mới cho tôi, chỉ cho tôi các trường hợp ra đề mà ban giám khảo có thể đề cập tới. Cô khuyên tôi nên nỗ lực học tập để sau này thi vào đại học. Cô bảo đó là con đường duy nhất sẽ giúp tôi thoát khỏi phận nghèo. Rồi cô hỏi tôi về hoàn cảnh gia đình… Biết tôi mồ côi mẹ từ bé, cô ngồi lặng đi một lúc, rồi… bất ngờ cô ôm tôi vào lòng: “Hãy xem cô như người mẹ của em, nếu em muốn”. Trong vòng tay của cô, tôi thấy mình trở nên bé bỏng, cảm giác gần gũi, thân thiết như chính mẹ ruột của mình. Có cái gì đó trỗi dậy trong lòng tôi… như tình mẫu tử thiêng liêng mà bấy lâu tôi thiếu vắng…
Kỳ thi ấy, tôi không giành giải nhất. Cầm bằng khen giải nhì trên tay, tự dưng tôi ứa nước mắt. Tôi đã không làm tròn lời hứa với lòng mình, mang giải nhất về tặng cô… Suốt cả buổi học, tôi cúi gằm mặt… không dám ngước lên nhìn cô. Bỗng giật mình khi một bàn tay đặt nhẹ lên vai và giọng cô nhỏ nhẹ: “Thôi nào cô bé. Cô biết em đã cố gắng hết sức rồi mà.”. Tôi ngẩng đầu nhìn cô, mắt nhòe lệ nhưng chan chứa yêu thương…
Cô Lịch chủ nhiện lớp tôi cho tới lúc bọn tôi thi hết cấp. Năm đó, lớp tôi là lớp duy nhất có học sinh thi vượt cấp đạt 100%. Buổi liên hoan chia tay thấm đẫm nước mắt. Cô và trò ôm nhau cùng khóc. Đứa nào cũng ước giá như thời gian dừng lại… lưu luyến, bịn rịn không muốn rời xa.
Bây giờ, tôi đã lớn khôn, đã ra trường và có công việc ổn định nơi thành phố. Mỗi năm về quê ăn tết, tôi lại ghé vào thăm cô, mua tặng cô loài hoa hồng tiểu muội mà cô rất yêu thích. Cô giờ đã có tuổi, mái tóc đã “pha sương”, trên mặt đã điểm một vài nếp nhăn. Vợ chồng cô vẫn sống giản dị trong ngôi nhà nhỏ xinh thuở nào. Mười bốn năm đã trôi qua, vậy mà cô tôi vẫn giống như ngày xưa, dịu dàng và nhân hậu với đôi mắt rạng ngời… Dẫu đi hết cuộc đời này, tôi cũng không thể nào quên được đôi mắt ấy…
Hạnh phúc từ đâu?
03:59 |Hãy sát đôi đầu ! Hãy kề đôi ngực !
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài !
Những cánh tay ! Hãy quấn riết đôi vai !
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt !
Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:
“Gần thêm nữa ! Thế vẫn còn xa lắm !”
…Này em , lại gần anh tí nữa , cho anh cảm nhận nhịp tim em khi em ở cạnh anh…
…Có một cô gái yêu một chàng trai một cách tình cờ , và họ luôn nghĩ về người kia khi cả 2 cách nhau đến hơn 200 km. Họ ít khi gặp nhau , và chỉ nói chuyện được vài tiếng mỗi tuần qua internet . Không phải tình yêu ảo . Họ gặp nhau tình cờ trong 1 mùa hè chói chang và tình cảm nảy sinh nhanh chóng . Trong kì nghỉ đó , họ tìm ra ở nhau nhiều điểm chung và cũng không ít lần họ tranh luận về 1 vấn đề gì đó . Và họ yêu nhau !!!…
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài !
Những cánh tay ! Hãy quấn riết đôi vai !
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt !
Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:
“Gần thêm nữa ! Thế vẫn còn xa lắm !”
…Này em , lại gần anh tí nữa , cho anh cảm nhận nhịp tim em khi em ở cạnh anh…
…Một đêm mưa , một người từ cách xa cô hơn 200km đi vào nhà cô và tìm cô . Mọi người nhận thấy nét mặt cô thoạt hiện lên niềm vui , và rồi từ từ chuyển sang bất ngờ , và sau cùng là hoảng hốt . Uhm , chàng trai kia không phải là người cô yêu , người cô yêu vẫn đang cách cô rất xa . Anh chàng đang nói chuyện với cô là bạn của người yêu cô . Họ nói chuyện 1 lúc , người ta thấy cô gái đi theo chàng trai kia 1 cách vội vã . Họ ra bến xe và mua 2 vé , nhưng chuyến xe cuối cùng rời khỏi vùng quê đó chỉ còn lại 1 vé , và cô gái đẩy người con trai kia lên chuyến xe đó .
Xe đã chạy , và cô gái vẫn đứng đó . “Thế là 4 ngày nữa mới có xe rời khỏi nơi này , liệu có quá muộn để đi thăm 1 người sắp đi xa ?” Cô nghĩ thế , và lê bước trên con đường . Cô không về nhà . Ánh mắt nhìn về hướng xa xa , nơi bạn trai cô đang cố thở những hơi thở cuối cùng .
Ánh trăng dẫn đường cho cô tiến về phía trước , không một chút ngần ngại và sợ sệt . Mỗi bước chân cô đi, con tim cô lại bảo “thêm 1 bước nữa sẽ gần anh thêm tí nữa” . Nước mắt cô rơi , cô mún tìm một chỗ dựa và khóc 1 cách ngon lành như 1 đứa trẻ , nhưng đôi chân không dừng lại . Thật quá bất ngờ và đột ngột . Bạn trai cô đang ở bệnh viện , sau khi bị 1 tai nạn ô tô nghiêm trọng tối qua, và trong khi đang cấp cứu người ta phát hiện ra anh bị tai nạn khi đang chạy xe từ nhà anh đến nơi cách đó 200km để gặp 1 người quan trọng . Không người thân , chỉ có một người bạn ở cùng phòng là biết anh ta muốn tìm ai và người bạn đó đã tìm cô . “Sắp đến rồi , cố lên” .
Xe đã chạy , và cô gái vẫn đứng đó . “Thế là 4 ngày nữa mới có xe rời khỏi nơi này , liệu có quá muộn để đi thăm 1 người sắp đi xa ?” Cô nghĩ thế , và lê bước trên con đường . Cô không về nhà . Ánh mắt nhìn về hướng xa xa , nơi bạn trai cô đang cố thở những hơi thở cuối cùng .
Ánh trăng dẫn đường cho cô tiến về phía trước , không một chút ngần ngại và sợ sệt . Mỗi bước chân cô đi, con tim cô lại bảo “thêm 1 bước nữa sẽ gần anh thêm tí nữa” . Nước mắt cô rơi , cô mún tìm một chỗ dựa và khóc 1 cách ngon lành như 1 đứa trẻ , nhưng đôi chân không dừng lại . Thật quá bất ngờ và đột ngột . Bạn trai cô đang ở bệnh viện , sau khi bị 1 tai nạn ô tô nghiêm trọng tối qua, và trong khi đang cấp cứu người ta phát hiện ra anh bị tai nạn khi đang chạy xe từ nhà anh đến nơi cách đó 200km để gặp 1 người quan trọng . Không người thân , chỉ có một người bạn ở cùng phòng là biết anh ta muốn tìm ai và người bạn đó đã tìm cô . “Sắp đến rồi , cố lên” .
Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm !
Ôi trời xa, vừng trán của của người yêu !
Cô vừa bước vừa nghĩ 1 mình trong đêm tối . Mưa bắt đầu rơi và nặng hạt . Không có ai trên con đường dài thẳng tít và xa tắp. Ánh đèn vàng ngoại ô làm cô càng cảm thấy lo lắng trong lòng. Bồn chồn và hoảng sợ cô bước nhanh hơn và bắt đầu chạy. Mệt mỏi nhưng ko được phép nghỉ chân. Muộn lắm, muộn lắm rồi. Phải nhanh lên mới kịp. Bước mãi quên cả thời gian trời đã bắt đầu sáng và mưa đã bắt đầu tạnh nhưng con đường vẫn trống trải. Vẫn con đường thẳng tấp, nhưng không một bóng người. Cô đã quá mệt mỏi nhưng vẫn cố lê bước.
Ôi trời xa, vừng trán của của người yêu !
Cô vừa bước vừa nghĩ 1 mình trong đêm tối . Mưa bắt đầu rơi và nặng hạt . Không có ai trên con đường dài thẳng tít và xa tắp. Ánh đèn vàng ngoại ô làm cô càng cảm thấy lo lắng trong lòng. Bồn chồn và hoảng sợ cô bước nhanh hơn và bắt đầu chạy. Mệt mỏi nhưng ko được phép nghỉ chân. Muộn lắm, muộn lắm rồi. Phải nhanh lên mới kịp. Bước mãi quên cả thời gian trời đã bắt đầu sáng và mưa đã bắt đầu tạnh nhưng con đường vẫn trống trải. Vẫn con đường thẳng tấp, nhưng không một bóng người. Cô đã quá mệt mỏi nhưng vẫn cố lê bước.
“Thêm 1 bước nữa rồi sẽ nghỉ , gần anh thêm 1 bước , 1 bước nữa , 1 bước nữa …” . Và tổng cộng qua hàng vạn bước chân , cô đều nghĩ như thế , nhưng chưa hề dừng lại. Trái tim cô đang đập rất nhanh và cô có thể nghe rõ tiếng nước mắt rơi trong đó…
…Ùa chạy vào bệnh viện , phòng cấp cứu và mọi người nhìn cô như 1 con ăn mày. Lếch thếch bùn đất mồ hôi và gương mặt mệt mỏi. Uhm , cô đi gần 20 tiếng đấy. Anh vẫn nằm trên giường bệnh bác sĩ đã bước ra cùng bộ mặt thất vọng. Cô ôm chầm lấy anh và cười như 1 con cá vừa bị bắt lại được thả xuống nước…
…5 ngày sau đó , có 2 đám tang diễn ra tại 1 chỗ. Một chàng trai chết vì tai nạn giao thông một cô gái chết vì kiệt sức và cứ mãi ôm chàng trai mà khóc. Tình yêu là như thế và họ đã gần nhau mãi mãi. Không ai biết họ cảm thấy thế nào chỉ biết khi đưa cả 2 đi họ chỉ thấy nụ cười trên 2 gương mặt…
…Gần anh tí nữa , cho anh nghe hơi thở em , em nhé…
Có một bận, em ngồi xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.
Em xích gần thêm một chút: anh hờn.
Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa.
Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
Đến kề anhvà mơn trớn: “Em đây !”
Anh vui liền nhưng bỗng lại buồn ngay.
Vì anh nghĩ thế vẫn còn xa lắm.
Có một bận, em ngồi xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.
Em xích gần thêm một chút: anh hờn.
Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa.
Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
Đến kề anhvà mơn trớn: “Em đây !”
Anh vui liền nhưng bỗng lại buồn ngay.
Vì anh nghĩ thế vẫn còn xa lắm.
Bình Phước: Day dứt với thân chủ câm điếc vẽ xe tăng bắn vào trái tim người yêu
19:34 |Vẽ chân dung cô người yêu rồi đem những bức vẽ ấy tặng người yêu nhưng N.H.S bị từ chối một cách phũ phàng.
Từ khi hành nghề luật sư đến nay, tôi đã bào chữa có đến vài chục vụ chỉ định cho người chưa thành niên phạm tội. Mỗi một trường hợp là một hoàn cảnh rất đáng thương. Hầu hết các em phạm tội chỉ vì thiếu sự quan tâm, chăm sóc của gia đình, có em vì cha mẹ ly hôn...
Trong số hàng chục em chưa thành niên mà tôi bào chữa chỉ định, có một trường hợp làm tôi ray rứt mãi. Đó là em N.H.S bị Cơ quan CSĐT một huyện biên giới của tỉnh Bình Phước khởi tố về tội cố ý làm hư hỏng tài sản.
Em vừa là người chưa thành niên, vừa bị câm điếc bẩm sinh. Đối với trường hợp này, khi hỏi cung thì ngoài luật sư còn phải có mặt của người phiên dịch.
Ở phía Nam này, rất ít người có đủ khả năng phiên dịch cho người câm điếc, vì vậy cơ quan CSĐT phải xếp lịch mời một giáo viên ở một trường câm điếc Thuận An, Bình Dương. Khi đặt được lịch làm việc, không riêng gì cơ quan CSĐT mà cả luật sư chúng tôi cũng nhẹ đi một nửa, vì ít ra tại buổi hỏi cung ấy, tôi cũng có thể “nói chuyện” được với N.H.S.
Do đi xa (gần 200km) nên từ 3 giờ sáng tôi cùng người phiên dịch phải khởi hành, trực chỉ huyện biên giới kia mà đi. Vậy mà đến hơn 8 giờ sáng mới đến nơi.
Thú thật, mặc dù trên đường đi, tôi đã trò chuyện khá nhiều với người phiên dịch về tâm sinh lý, cách ứng xử khi tiếp xúc người câm điếc, nhưng khi tiếp xúc với “người thật, việc thật” vẫn không khỏi bất ngờ.
Bởi lẽ, với người câm điếc bẩm sinh thì không thể giải thích sự việc bằng pháp luật vì họ không hiểu và cũng không thể chuyển tải, diễn đạt ngôn ngữ pháp luật để họ hiểu dễ dàng được.
Sau một lúc loay hoay, người phiên dịch thông báo cho biết là chỉ còn cách là “nói chuyện theo kiểu của họ” thì mới có thể tiến hành hỏi cung được, nếu không thì “bó tay”.
Quả thật, sau khi người phiên dịch nói chuyện theo kiểu của họ (không biết nói gì) thì N.H.S chấp nhận trả lời các câu hỏi của điều tra viên. Buổi hỏi cung chỉ chừng 4 trang giấy A4 (bao gồm cả phần lý lịch bị can), nhưng mất hơn 5 giờ đồng hồ. Xong buổi hỏi cung ai cũng mệt nhừ, đầu cứ ong ong, mắt thì nổ đom đóm vì cứ phải chăm chú theo dõi từng động tác “nói chuyện bằng tay” giữa phiên dịch và bị can.
Trong buổi hỏi cung, có nhiều điều xúc động, nhưng có lẽ điều làm tôi xúc động nhất đó là tình cảm của N.H.S dành cho người yêu cũng là người bị hại trong vụ án và năng khiếu hội họa của em.
Vụ án bắt đầu khi N.H.S yêu cô bé hàng xóm. Tình yêu trẻ con rất hồn nhiên cho đến một ngày người con gái của N.H.S quen với một người khác vì người này đẹp trai hơn và dễ giao tiếp hơn. Bị “bồ đá”, N.H.S ôm mối thất tình trong lòng, về nhà vẽ chân dung cô người yêu.
Càng vẽ, hình ảnh cô người yêu lại càng đẹp hơn trong lòng N.H.S. Đem những bức vẽ ấy tặng người yêu thì bị từ chối một cách phũ phàng. Thế là N.H.S ôm hận trong lòng, về nhà vẽ chân dung người yêu và đặt trên vạc dầu, kế bên là hình ảnh ông Diêm Vương lấy kiếm cắt đầu người yêu và chú thích là bị cho vào vạc dầu, bị cắt đầu vì phản bội.
Chưa hết, N.H.S còn vẽ một bức tranh chiếc xe tăng với súng ống to đùng bắn vào trái tim người yêu. Hỏi N.H.S tại sao vẽ những bức tranh này thì được trả lời là vẽ cho đỡ tức.
Sau rất nhiều ngày dồn nén và cuối cùng vì không kiềm chế được khi thấy người yêu đi chơi với người khác, N.H.S đã dùng gậy xông vào phòng ngủ của người yêu đập nát máy vi tính và bàn trang điểm, ngoài ra không đập phá bất kỳ đồ vật gì khác.
Lý do được N.H.S lý giải là đập máy tính để ‘em” không chát chít, đập bàn trang điểm là để không còn mà soi gương, làm đẹp để đi với “thằng kia”.
Gia đình khuyên em rất nhiều hãy quên người con gái kia đi, nhưng em nhất quyết không chịu. Thậm chí cha em hứa sẽ tìm một người con gái đẹp nhất nhì ở địa phương để em làm bạn, nhưng em trả lời rằng: Trong mắt em, người con gái kia là số một và nhất quyết chỉ yêu người đó mà thôi, dù có chết cũng chỉ yêu một mình người con gái đó.
Dù là người chưa thành niên và có nhược điểm về thể chất, nhưng N.H.S vẫn phải đối diện với pháp luật, với bản án trong thời gian tới. Có thể mức án sẽ không nặng, nhưng vết thương trong lòng em vẫn sẽ tiếp tục rỉ máu.
Sau những ngày thụ án là gì? Đó là một khoảng trống mênh mông, bởi lẽ cha mẹ em ly hôn, mỗi người một nơi. Em ở với cha, nhưng ông suốt ngày lo đi làm, em thui thủi một mình, cô độc, không ai tâm sự, sẻ chia.
Nếu tiếp tục với tình cảnh như thế này, cô bạn gái kia lại“trêu ngươi” thì không loại trừ khả năng chuyện xấu sẽ tiếp tục đến với em. Đó là điều mà tôi hết sức ray rứt.
Giá mà em được sinh ra trong một gia đình có đầy đủ bố, mẹ, được chăm sóc, giáo dục chu đáo, biết đâu năng khiếu hội họa của em sẽ có điều kiện để phát triển, vươn xa hơn là dùng nó để “vẽ chân dung người yêu cho đỡ tức”. Con người ta có ai được quyền ‘chọn cửa để sinh ra đâu” nhưng tôi vẫn hy vọng và luôn hy vọng một ngày nào đó, cơ duyên sẽ đến với N.H.S và em có “đất” để phát huy khả năng hội họa của mình.
Theo Luật sư Nguyễn Văn Đức (Đoàn Luật sư tỉnh Bình Phước)