Thầy Khắc Hiếu tư vấn 'chuyện khó nói' của SV làm thêm.

02:32 |
Trong quá trình làm thêm, sinh viên gặp phải nhiều khó khăn và rủi ro. Thạc sĩ tâm lý Khắc Hiếu đã có những chia sẻ, tư vấn giúp các bạn trẻ vượt qua những trở ngại này để có công việc tốt.
Thầy Khắc Hiếu tư vấn 'chuyện khó nói' của SV làm thêm
Thầy Khắc Hiếu giúp bạn trẻ phân định rõ chuyện học và làm thêm bao nhiêu là phù hợp.
Thầy có ý kiến như thế nào về việc sinh viên đi làm thêm
Mình rất thích những sinh viên có khả năng “song kiếm hợp bích” - vừa học tốt vừa chịu khó đi làm thêm. Đó là những em có tinh thần tự lập và phụ giúp gia đình, hoặc những em chịu khó đi một ngày đàng để học được một sàng khôn.
Theo thầy, có phải đi làm thêm, sinh viên mới rèn luyện được kỹ năng mềm?
Bạn cứ tưởng tượng cuộc đời là một thân cây, mỗi nhánh cây là một dạng hoạt động. Cuối mỗi nhánh là một loại quả khác nhau. Bạn đi nhánh này sẽ hái quả này, bạn đi thêm nhánh khác sẽ có thêm quả khác để bỏ vào trong chiếc giỏ hành trang sống của mình. Càng trải nghiệm hì càng biết nhiều.
Như vậy, bạn muốn có kỹ năng thì phải hoạt động. Làm thêm, công tác xã hội hay học tập trên lớp cũng là hoạt động. Hoạt động càng phong phú thì kỹ năng càng đa dạng.
Nhiều sinh viên làm các công việc đã gặp phải vấn đề tiêu cực  hay bỏ lỡ thời gian ra trường do ham mê làm thêm. Thầy nghĩ sao hiện trạng này?
Có hai dạng việc làm thêm:
Một là những công việc làm thêm chỉ để kiếm tiền. Khi đó, bạn phải nhận thức tiền là phụ còn việc học hành mới là chính. Tiền là phương tiện còn học hành là mục đích.
Ngồi trên giảng đường, “tiền nhiều nhưng ít chữ” thì ra trường khó tư duy lại người ta. Còn bây giờ “nhiều chữ - ít tiền” thì cái đầu có chất, về lâu dài sẽ có lợi hơn. Do đó cần làm thêm vừa phải để khỏi ảnh hưởng tới học hành. Tỉ lệ 7 học : 3 làm chẳng hạn.
Hai là việc làm thêm có liên quan đến chuyên môn, hoặc để trau dồi kỹ năng mềm để sau này sẽ ứng dụng vào công việc thì đó cũng là học tập để nâng cao thực lực.
Tuy nhiên, trong xã hội chúng ta đang tồn tại nửa vời giữa hai thứ: Bằng cấp và Thực lực. Nếu có thực lực mà không có bằng cấp thì khởi nghiệp sẽ khó. Còn chỉ có bằng cấp lý thuyết mà thực lực yếu ớt thì sẽ không tồn tại lâu dài. Do đó, có thể phân chia tỉ lệ 6 học : 4 làm chẳng hạn.
Với những bạn làm các công việc “nhạy cảm”, cần như thế nào để giữ mình, thưa thầy?
Điểm hấp dẫn lớn nhất của những công việc đó là sẽ có nhiều tiền nhưng bù lại nó sẽ có nhiều nguy cơ làm ta sa ngã hay bị lạm dụng. Vì vậy, muốn làm những công việc này thì phải có bản lĩnh nói “không” với cám dỗ và cái xấu.
Ngoài ra, bạn có thể hạn chế “sự cố” xảy ra bằng vài động tác: Thỏa thuận rõ ràng với chủ lao động việc gì sẽ làm, việc gì là nằm ngoài phạm vi công việc. Bên cạnh đó, khi bị khách dụ dỗ, lôi kéo, cần từ chối khéo léo.
Hoặc nếu bị đeo bám, cần nhờ chủ lao động giải quyết hoặc từ chối thẳng thắn và kiên quyết. Mình chỉ bán sức lao động chứ không bán thân, không bán nhân phẩm, không bán tương lai, không bán danh dự gia đình.
Theo thầy Hiếu, nói chuyện hợp đồng với chủ thuê lao động là cách chứng tỏ sự chuyên nghiệp, cẩn thận của bạn.
Nhiều bạn sinh viên đi làm thêm không được nhà tuyển dụng đảm bảo quyền lợi bằng các hợp đồng, mà chỉ bằng lời nói nên dễ bị lừa. Vậy theo thầy, các bạn nên đặt vấn đề thế nào?
Bạn hoàn toàn có thể đề nghị bằng cách đặt câu hỏi: “Anh thấy mình cần bản thỏa thuận hợp tác bằng văn bản chứ ạ? Em cũng muốn anh yên tâm khi tuyển em, nhiều bạn bỏ việc giữa chừng thì sẽ thiệt thòi cho bên anh”.
Đây là quyền lợi chính đáng của cả hai bên nên cũng đừng có gì ngại cả. Chỉ có nhà tuyển dụng gian dối mới ngại nhắc đến hợp đồng. Việc đề nghị có văn bản hợp tác là một hành động chứng minh bạn là người chuyên nghiệp, cẩn thận. Nếu đối tác là một nhà tuyển dụng chân chính, họ sẽ đánh giá cao đề nghị này của bạn.
Ngoài ra, bạn có thể cùng những người làm thêm khác cùng đề nghị, đông người nói sẽ đỡ ngại và lời đề nghị có sức nặng hơn.
Đặc biệt, đi làm thêm nhưng mình cũng có giá trị của mình, bạn nên chọn những trung tâm việc làm có uy tín, có giấy tờ để trao niềm tin và sức lao động của mình để khỏi bị lợi dụng và lừa gạt trong khi xã hội còn lắm kẻ lọc lừa.
Theo anh, mỗi tuần sinh viên nên làm thêm bao nhiêu thời gian để có thể cân bằng được việc học tập và rèn luyện thực tế?
Bạn hãy cố gắng sắp xếp thời gian theo hai cách:
Một là: Sắp xếp chậu thời gian. Nếu bạn có một cái chậu và 3 vật liệu: cát, đá và sỏi; bạn sẽ xếp theo thứ tự nào để cả ba vào chậu đầy nhất có thể? Ấy chính là: Đá – Sỏi – Cát. Cái chậu ấy là 24 giờ/ngày; đá là những việc quan trọng, sỏi là những việc vừa vừa, cát là những việc lặt vặt linh tinh.
Ta phải loại bỏ những “kẻ cắp thời gian” như facebook, game, phim…để tiết kiệm thời gian mà hoàn thành cả hai việc lớn. Ngoài ra, bạn có thể xếp thời gian biểu: sáng đi học, tối đi làm hoặc ngược lại sao cho hai bên khỏi “đụng” nhau.
Hai là: tìm cách học khôn ngoan nhất khi quỹ thời gian hạn hẹp như: học vào thời gian giải lao, lồng ghép trong lúc làm việc, hay học thông qua ghi âm và đeo headphone.
Bạn nên hạn chế ghi chép trên lớp mà thay vào đó là hiểu và hỏi, rồi mượn vở bạn photo lại, … Mỗi người mỗi cảnh, nên nghĩ ra cách học hợp nhất với chuyên ngành và thời gian có hạn của mình.
“Cái khó ló cái khôn”, sự khó khăn này sẽ là cơ hội tuyệt vời để giúp bạn phát triển kỹ năng quản lý thời gian và tư duy sáng tạo để học hiệu quả nhất. Rất nhiều sinh viên đã lập nghiệp ngay trong lúc ngồi trên giảng đường mà vẫn tốt nghiệp ngon lành.
Cảm ơn thầy về tư vấn bổ ích cho các bạn SV! Theo Dân Trí
Read more…

Chuyện tình nàng 90, chàng 38: Cụ bà bị 'cầm tù'

04:21 |
Cụ dặn dò tôi: “Nếu gặp Linh thì bảo bà nhớ Linh nhiều lắm. Bà yêu Linh nhiều lắm. Linh giữ gìn sức khỏe nhé. Đừng uống rượu nhiều…”.
Đường về xã Sử Pán (Sapa, Lào Cai) ngập chìm trong mây mù. Lương y Phạm Văn Thanh lái xe bò từng mét. Đoạn đường có 20km mà chúng tôi phải mất gần 3 tiếng mới vào đến nơi. Trên những tảng đá ven đường, trong cái lạnh ngằn ngặt, những thiếu nữ Mông, Giáy, Dao vẫn cần mẫn đan len. Hỏi nhà bà Hạng Thị Sông, ai cũng lắc đầu không biết, hỏi bà cụ 90 yêu chàng trai 38, cũng chẳng ai hay. Câu chuyện tình ầm ĩ mấy năm trước khiến cả nước quan tâm, nhưng đồng bào Mông ở vùng này chẳng hề để ý. Có thể, trong suy nghĩ của họ, chuyện đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên, cũng có thể họ chẳng đọc báo, nên không biết.
Cụ bà Hạng Thị Sông và Giàng A Linh thời nồng cháy
Ông Lâm trao đổi bằng tiếng Mông với mấy người liền, thì được biết, cụ bà Hạng Thị Sông hiện đang bị “nhốt” ở nhà ông Vàng A Đỏ, là con trai của bà Hạng Thị Sông. Căn nhà gỗ khang trang mới dựng khá lớn nằm ngay dưới chân núi hiện ra trong mây mù. Thấy đoàn khách đến, chủ nhà hồ hởi ra đón. Chị Dính, chủ nhà đốt lửa cho chúng tôi sưởi ấm. Tôi trình bày là nhà báo, muốn gặp lại bà Hạng Thị Sông để hỏi thăm về chuyện tình với anh Giàng A Linh, thì chị Dính tỏ ra không vui lắm. Chị nói giọng tiếng Kinh lơ lớ: “Khổ lắm nhà báo ơi! Bà mẹ mình già rồi mà vẫn thích trai trẻ, làm xấu mặt cả nhà ta. Nhà ta ngượng với làng bản lắm rồi”.

Thấy khách đến nhà, theo thói quen, cụ bà Hạng Thị Sông trở dậy bán hàng rong 
Chị Dính vừa nói dứt câu, thì có tiếng cửa mở cọt kẹt. Trước mặt tôi chính là cụ bà Hạng Thị Sông. Cụ bà vẫn như xưa, dáng dấp nhỏ, gầy, nhưng nước da căng bóng. Trên tay cụ bà cầm một nắm mũ mão, khăn thổ cẩm, vòng vèo. Tưởng khách du lịch, bà cứ dúi những thứ ấy mời mua. Hàng chục năm bán hàng ở thị trấn, tiếp xúc với người dưới xuôi, với đủ các loại khách từ khắp thế giới, nhưng cụ bà vẫn chẳng nói được tiếng gì ngoài tiếng Mông. “Người rừng” Trần Ngọc Lâm phiên dịch, nói rằng, có nhà báo gặp bà, hỏi chuyện về mối tình với Giàng A Linh, thì bà mới thôi chào mời. Vừa nhắc đến Giàng A Linh, cụ bà đã vén vạt áo lau nước mắt.
Con cháu thay nhau ở nhà giám sát cụ Sông.
Mấy năm trước, khi nhắc đến chuyện Giàng A Linh bị bệnh, thi thoảng lại lăn ra co giật, bà Hạng Thị Sông thương người tình đã tuôn nước mắt. Giờ nhắc đến Linh, bà lại khóc được ngay. Khi bà Sông còn đang lau nước mắt, thì một cô chắt xen vào: “Cụ con nhớ người yêu đấy các chú ạ. Ngày nào cụ cũng tâm sự với bọn con. Cụ bảo cụ nhớ chú Linh như con nai nhớ rừng, như con cá nhớ sông, con đại bàng nhớ núi. Cụ con hay khóc lắm. Cứ nhắc đến chú Linh là cụ khóc ngay”. Rồi bà Sông nắm tay hỏi tôi: “Cháu có gặp Linh không? Nó có khỏe không? Có có còn nhớ bà hay quên bà rồi?”.
Cụ Hạng Thị Sông 
Hỏi han một hồi, rồi bà quay sang mắng nhiếc đám con. Bà kể rằng, đám con đã chia rẽ mối tình của bà, đã bắt bà về, nhốt như tù nhân.
Chị Dính cũng rơm rớm nước mắt kể rằng, việc nhốt mẹ ở nhà là việc cực chẳng đã. Cuộc đời mẹ chị vốn nhiều bất hạnh, đã qua tới mấy đời chồng mà chẳng được bình yên.
Chồng đầu của bà Sông là với cụ ông ở xã Sa Pả. Nhưng có với nhau được 3 người con thì chồng chết. Sau đó, bà Sông yêu cụ ông ở bản Cát Cát. Nhưng tình duyên trắc trở. Bà Sông có một người con với ông này, nhưng lại không đi đến được hôn nhân, vì gia đình nhà trai ngăn cản.
Cụ Sông tặng mũ cho ông Lâm.
Tặng mũ cho lương y Phạm Văn Thanh
Gạt nước mắt, bà Sông lấy chồng ở xã San Sả Hồ. Có với ông này một người con, thì ông chết vì bạo bệnh. Bà Sông đi bước nữa với người đàn ông ở xã Sử Pán, đẻ được 3 người con. Nhưng rồi, cụ ông này cũng bỏ bà đi trước vì tuổi già. Bao năm cô đơn, chèo chống nuôi con, đến cuối đời, bà Sông mới lại có được một cuộc tình trong mộng, với chàng trai sinh năm 1975, tức kém bà tới 52 tuổi. Họ đã có thời gian yêu nhau say đắm ngót một thập kỷ. Chị Dính bảo: “Họ yêu nhau kinh lắm, không sao tách ra được. Hồi trước, các cụ trong bản cứ đến nhà mình đề nghị kéo mẹ mình về, chứ cứ để yêu nhau lộn tùng phèo thế thì chả ra sao cả. Có đến cả chục lần đích thân mình và các cháu về Sapa, nói nặng có, nói nhẹ có, nhưng chẳng ăn thua gì.
Cụ Sông và con cháu.
Lần nào mình về, mẹ cũng tránh mặt, không thèm nói chuyện. Mình nói nhiều quá thì bà đuổi mình về. Bà chửi ráo cả con lẫn cháu. Mình gặp thằng Linh, bảo nó đừng yêu bà già nữa, đi tìm gái trẻ mà lấy, nhưng thằng Linh lại bảo chỉ yêu mẹ mình thôi, không yêu ai khác nữa. Suốt mấy năm trời can ngăn chẳng được, nên gia đình cũng nản, mặt kệ mẹ muốn làm gì thì làm, muốn yêu thì yêu. Yêu nhau thì mặc kệ, chứ lấy nhau thì nhất định không đồng ý. Mẹ mình cũng dẫn Linh về đòi cưới, nhưng nhà mình đuổi thẳng cổ, nên không dám về nữa”. Theo chị Dính, cách đây mấy tháng, bà Mẩy, người cùng bán hàng rong với cụ bà Sông ở thị trấn Sapa hớt hải chạy về thông báo bà Sông bị ốm nặng lắm, nằm bẹp trong nhà trọ.
Lương y Phạm Văn Thanh tặng quà cho cụ bà Hạng Thị Sông.
Nghe tin mẹ ốm mà như… bắt được vàng. Chị Dính và anh trai là ông Đỏ, cùng đám con cháu tức tốc xuống thị trấn Sapa đón bà Sông về nhà chăm sóc. Sau khi được thầy lang bốc thuốc, được chăm bẵm tận tình, thì bà Sông khỏi bệnh. Bà đòi về thị trấn bán hàng, nhưng đám con cháu không cho đi nữa. Từ bấy đến nay, mấy người con phân công nhau trông nom, không cho bà bước chân xuống đường cái. Không gian của bà chỉ là căn nhà, mảnh sân và đoạn dốc. Hễ bà bước chân ra đường cái là đám con cháu chạy theo kéo bà về. Nhiều lần bà nổi khùng, chửi bới, đòi đi, nhưng đám con cháu cứ bỏ ngoài tai, nhất định không cho bà đi nữa. Bà nhớ Sapa, nhớ người tình, đám con cháu cũng làm ngơ.
“Nếu cháu gặp Linh thì bảo bà nhớ Linh nhiều lắm".
Tôi hỏi: “Thế Giàng A Linh có đến tìm bà Sông không?”. Một cô cháu bảo: “Mấy lần chú Linh tìm đến, nhưng cả nhà cháu xua đuổi, không cho chú ấy vào nhà gặp cụ. Lâu nay không thấy lên nữa”. Chào từ biệt gia đình, cụ bà Hạng Thị Sông cứ chạy theo chúng tôi, phát cho mỗi người một chiếc mũ, đeo cho mỗi người một chiếc vòng may mắn. Cụ dặn dò tôi: “Nếu gặp Linh thì bảo bà nhớ Linh nhiều lắm. Bà yêu Linh nhiều lắm. Linh giữ gìn sức khỏe nhé. Đừng uống rượu nhiều…”. Còn tiếp…
Read more…

Nhật ký tình yêu buồn...

05:31 |

Em một mình đi trên con đường đầy sỏi, bất chợt khóe mắt lại cay khi nhớ về bàn tay anh ngày đó. Anh đặt vào tay em viên sỏi trắng, rồi nắm chặt, anh bảo: "Anh sẽ mãi bên cạnh em, cùng em đi qua những khó khăn cuộc sống, em nhé…”

Mùa xuân lạnh…
Những cơn gió nhẹ cuối đông giao mùa làm lòng người se lạnh. Còn em, anh biết không, trái tim em dường như đang khóc. Khóc cho tình yêu tan vỡ, cho những mùa xuân tiếp theo em sẽ phải một mình trên con đường rợp vàng những cánh hoa mai.
Nhớ không anh? Những chặng đường anh dắt tay em đi qua. Một năm bốn mùa, em cùng anh đi qua bốn mùa yêu thương, bốn mùa thử thách. Anh bảo anh sẽ cho em hơi ấm khi mùa đông tràn về, sẽ là cơn gió mát cho mùa hè của em dịu nóng, sẽ chở em trên chiếc xe đạp đi nhặt lá thu rơi xếp thành tên hai đứa. Và sẽ ngồi chờ đồng hồ điểm 12h cùng em đón giao thừa, cùng em cộng vào cho mùa xuân hai ta thêm một tuổi, là thêm một nấc thang tình yêu mới…
Thế nhưng, cơn gió cuối đông năm nay đã đem anh đi xa cuộc đời em, mà chưa đợi mùa xuân của hai đứa trở lại.
 

Em một mình đi trên con đường đầy sỏi, bất chợt khóe mắt lại cay khi nhớ về bàn tay anh ngày đó. Anh đặt vào tay em viên sỏi trắng, rồi nắm chặt, anh bảo: "Anh sẽ mãi bên cạnh em, cùng em đi qua những khó khăn cuộc sống, em nhé…”. Em ôm anh hạnh phúc, nghĩ về màu xuân sắp tới, hai đứa sẽ cùng nhau về quê em, rồi về quê anh, ra mắt hai gia đình…Thế mà mùa xuân đó sẽ chỉ là ước mơ trong em.
Nhớ không anh? Năm đầu tiên hai đứa quen nhau, anh bảo muốn về nhà em ăn Tết, nhưng em không đồng ý vì sợ. Sợ cảm giác mình đã lớn, đã có người yêu rồi. Sợ mẹ mắng vì còn học mà yêu. Em nhớ về anh những ngày Tết đầu tiên có anh trong cuộc đời. Xuân năm ấy trong em thật đáng yêu, tin nhắn của anh lúc 12h: “Tình yêu của anh, thêm một tuổi sẽ yêu anh nhiều hơn nhé, mãi hạnh phúc bên anh, cô bé ngốc của anh".
Em mỉm cười. Nhìn ông mặt trời lên cao và đón một mùa xuân xa anh nhưng hạnh phúc tuyệt vời vì em biết rằng anh luôn ở đâu đó bên cạnh em. Những cánh hoa mai vàng trước sân khoe sắc, như tình yêu ta đang nở những yêu thương ngọt ngào.
Nhớ không anh? Năm thứ hai, em muốn anh về quê em nhưng lại sợ. Vậy là chuyến tàu ấy anh lại tiễn em về quê trong nước mắt nhạt nhòa em rơi. Anh bảo:" Năm sau anh sẽ về cùng em dù em không đồng ý, ngốc à”. Em xé lịch ngày 29. Vậy là hôm nay cũng là ngày Valentine. Em buồn vì nghĩ không được cùng anh đi dạo cầu ánh sao như những cặp đôi khác. Tiếng pháo đón năm mới vang lên, cuộc gọi của lúc 12h. Em hạnh phúc và ấm áp vô cùng, giây phút ấy cũng là giây phút khẳng định tình yêu của anh và em. Anh tặng em ca khúc avlentime chờ. Em chợt khóc vì hạnh phúc lắm anh ơi…
 

Những tháng ngày cùng anh vượt qua bao thử thách, em đều khắc ghi vào trang nhật ký tình yêu đầu đời của người con gái. Đi qua hai mùa xuân xa nhau khoảng không địa lý nhưng trong em luôn ấm áp tình yêu và nỗi nhớ anh dành cho riêng em. Em luôn dặn lòng phải cố gắng vun đắp tình yêu này, để cùng nhau khắc tuổi cho những mùa xuân tiếp theo của anh và em.
Thế nhưng sao giờ đây em lại một mình thế này. Một mình trên con đường đầy sỏi và lá rơi. Anh chạy theo tình yêu mới, bỏ mặc em với khối kỷ niệm ngổn ngang đã qua. Em tự hỏi “Em đã làm gì sai hay tình yêu của anh trong em đã chết mất rồi ?”.
Một mùa xuân mới đang bên thềm, nhưng anh đã lấy mất của em niềm tin vào cuộc sống. Không còn anh cùng nắm tay em khắc tuổi cho mùa xuân năm nay.
Cành hoa mai sẽ không còn khoe sắc lung linh như trước nữa, tiếng pháo đón giao thừa sẽ tĩnh lặng hơn xưa. Không một tin nhắn và cuộc gọi nào từ anh khi đồng hồ điểm 12h nữa. Xuân một mình, em bước những bước đi nặng trĩu, còn anh, ở một nơi nào đó đang cùng ai đi tìm những mùa xuân mới hơn chăng, đẹp hơn chăng…?
Đóng lại trang nhật ký tình yêu đầu đã nhòe đi những dòng chữ yêu thương, chợt em nhạt nhòa nước mắt khi giai điệu Valentime chờ đâu đó vang vọng…
“Cầm chặt tay nhé này người dấu yêu. Đặt lên môi hôn muôn ngàn tiếng yêu. Bờ môi ấy vẫn dịu dàng chờ dón nụ hôn say mê băng qua thời gian. Baby I'm never make you cry, Wish you were here with me tonight. Ngày valentine 1 mình ngồi nhớ về nơi dấu yêu lúc xưa, rằng trong tim mình vẫn còn nhau...”
Mùa xuân này em lạnh lắm anh biết không...?
NewTin
Read more…

Giấc mơ buồn

20:35 |
Em thật sự buồn lắm, cứ ngỡ mọi chuyện đến như một giấc mơ, một giấc mơ buồn.

Trong một buổi chiều yên ả, có những cơn gió lạ, bầu trời xuất hiện những cơn mưa phùn bất chợt. Lòng em lại cảm thấy tê tái, nhói buốt khi thấy nhớ về hình bóng của anh. Trong tâm trí của em luôn nhớ về nụ cười làm cho lòng em cảm thấy xao xuyến, nhớ giọng nói ấm áp truyền cảm làm lay động trái tim của bao nhiêu người con gái của anh.
Anh à! Em vẫn cứ nhớ mãi ngày hôm ấy, ngày em gặp anh, nó cứ như một định mệnh mà ông trời đã sắp đặt. Ngày mà trái tim của một người con gái tuổi 18 lần đầu tiên biết rung động, biết thế nào là cảm giác bồn chồn, hồi hộp mong đợi từng giây, từng phút sao cho thời gian trôi đi thật nhanh để có thể gặp lại anh.

cứ ngỡ mọi chuyện đến như một giấc mơ, một giấc mơ buồn.
Giá như dòng thời gian quay trở lại, ngày đó em đủ cam đảm, tự tin vượt lên trên những e thẹn, nhút nhát của bản thân dám nói lên tất cả những tâm tư, tình cảm cho anh biết. Thì có lẽ bây giờ em không phải hối hận, dặn vặt và luyến tiếc như ngày hôm nay.
Và rồi đến tận bây giờ em, đến cái lúc em đã đủ sự cam đảm, tự tin được thì đã quá muộn. Anh đã không còn như xưa khi đã tìm được nửa kia của mình. Điều đặc biệt em cảm thấy day dứt người con gái đó không phải là ai khác, lại chính là bạn thân nhất mà em đã từng tâm sự, chia sẻ những cảm xúc về anh. Em thật sự buồn lắm, cứ ngỡ mọi chuyện đến như một giấc mơ, một giấc mơ buồn.
Giờ đây anh ở phương trời xa xôi, nơi có công danh, sự nghiệp và hạnh phúc cho riêng mình. Em không biết nói gì đây, em sẽ chôn chặt những nỗi đau, hình bóng của anh vào sâu trong đáy lòng để cầu mong anh sẽ mãi luôn hạnh phúc. Em sẽ bước tiếp trên con đường mà em đã dự định. Cảm ơn anh đã mang cho em những phút giây thật sự hạnh phúc, biết cảm giác thế nào là yêu. Cảm ơn anh mối tình đầu của em!
Read more…

Tình yêu 18 năm

04:53 |
tinh-yeu-18-namMày chẳng học ở đâu xa, học ngay anh mày đấy!” – Tiếng mẹ lại đay nghiến tôi mỗi khi tôi làm việc gì sai trái. Nhưng kể từ ngày anh tôi lấy vợ thì câu nói của mẹ đã trở thành “Diễm xưa”.
Thỉnh thoảng tôi cố ý nhắc tới ông anh quý hóa của mình thì nhận ngay được cái lườm cho qua chuyện, kèm thêm mấy cái bạt tai chữa cháy của mẹ.
Ông anh quý hóa là con của bác tôi. Nhìn bề ngoài nhiều cô phải thần tượng để lại ánh mắt sắc lẹm liếc theo: Cao to, đẹp trai, khỏe mạnh, thành đạt, giàu có lại nhà con một ở chốn kinh kì… nhưng bước sang cái tuổi “trạc ngoại tứ tuần”, bạn bè anh đã làm cha của mấy đứa con thì anh vẫn sớm khuya một mình. Không phải anh nhát gái hay vô cảm mà ngược lại, anh là một gã si tình.
Năm 20 tuổi, khi đang học Đại học thì anh tôi đã đòi cưới vợ vì yêu say đắm cô bạn cùng trường. Bố anh trợn mắt, há hốc mồm tưởng đứa con độc đinh nói đùa. Nhưng trước sự quyết liệt của con, bác phải chặn ngay lại bằng sự quyết đoán của người cha:
- Không lôi thôi gì cả, đang đi học, làm trai phải lấy vợ cho đoàng hoàng, mới tí tuổi ranh, về nhà mà cãi nhau à?
- Thế ngày xưa bố chẳng lấy vợ sớm là gì?
- Ngày xưa khác bây giờ khác.
- Khác gì ạ, ngày xưa cũng là lấy vợ, giờ cũng là lấy vợ.
- Không lôi thôi nữa, mày cứ lấy vợ đi, từ mặt chúng tao ra.
- Thế thôi, bố cứ làm mọi việc nghiêm trọng, phải từ mặt bố mẹ thì thôi, con chẳng lấy vợ nữa.
Rồi ý định lấy vợ cũng trôi dần như cái tuổi 20 của anh vậy. Anh chỉ để tâm vào việc học tập. Ra trường với tấm bằng loại giỏi, anh dễ dàng xin được công việc đúng chuyên môn lại gần nhà. Con đường công danh thẳng tiến, đến 38 tuổi, anh đã làm giám đốc của một chi nhánh…nhưng anh tôi vẫn chưa lấy vợ, thậm chí anh chưa từng đưa bạn gái nào về nhà chơi.
Bố mẹ anh lúc này bắt đầu lo lắng ra sức giục con chóng ổn định gia đình. Vẫn là câu trả lời như cái máy lặp đi lặp lại “chưa đoàng hoàng, con chưa lấy vợ”. Ông bà sốt ruột vì đến tuổi này rồi mà con mình chưa nghĩ gì đến chuyện lấy vợ, lại hay đi công tác nên không có thời gian yêu đương.
Những hôm ở nhà thì sáng ăn cơm của mẹ, trưa ăn cơm mẹ nấu, tối lại cơm mẹ làm. Hôm nào về nhà sớm, anh có đi chơi nhưng lại đi chơi cờ với mấy ông già khu phố. Mẹ tôi cũng sốt ruột thay cho các bác nên giới thiệu cho anh một chị ở cạnh nhà tôi.
Thế là mẹ tôi cùng các bác lên kế hoạch tác chiến, để anh ấy tiếp cận mục tiêu. Nhưng một tháng trời không có kết quả, mặc dù anh cũng đi chơi cho đẹp lòng mọi người. Hóa ra anh đến nhà anh bạn hàn huyên một lúc rồi về.
Không dừng lại, hai bác tôi vẫn nhờ người quen tìm giới thiệu toàn cô gái trẻ trung, xinh đẹp giỏi giang nhưng không có gì lay chuyển được cậu con trai theo chủ nghĩa độc thân. Chuyện lấy vợ xem ra bế tắc thì anh đột nhiên anh đặt vấn đề với hai bác tôi:
- Giờ đã lấy vợ đã đàng hoàng chưa bố?
- Ối trời, đàng hoàng quá đi chứ! – Bác trai tôi chưa nghe hết lời vội đáp.
- Vậy con cưới vợ bố mẹ nhé! Nhưng hãy cho con lấy người con gái mà 18 năm về trước con đã xin bố mẹ cho cưới.
Bác gái tôi kịch liệt phản đối với lí do, biết bao cô gái trẻ trung muốn được bước vào nhà bác làm dâu thì không cưới, giờ anh lại đi lao đầu vào người đàn bà gần 40 tuổi. Bà tuyệt thực hai ngày để phản đối anh cưới vợ.
Anh tôi đến bên giường mẹ cầm tay khẽ nói, “Mẹ thử xem có ai có can đảm để chờ đợi con 18 năm trời không? Nếu có con xin lấy người đấy!”. Bác tôi phần vì con trai cũng đến lúc lấy vợ, phần nghe cũng có lí nên nguôi ngoai cho tổ chức đám cưới.
Đám cưới diễn ra linh đình vui vẻ. Cô dâu đứng tuổi nhưng rạng ngời hạnh phúc. Trong đám cưới, người ta thấy hai 2 đứa trẻ, một trai, một gái đi theo sau cô dâu về nhà chú rể. Anh đưa cô dâu chào cha mẹ và giới thiệu đây chính là 2 đứa cháu đáng yêu của ông bà.
Hai bác tôi không tin nổi, bây giờ họ mới hiểu vì sao con họ quyết không lấy vợ. Lúc ấy, anh đã thú thật với mọi người rằng “Chúng con đã đăng kí kết hôn từ 18 năm về trước. Con đi công tác là lúc con về với gia đình nhỏ của mình ở ngoại thành”… Hai bác ôm hai đứa cháu nhỏ vào lòng hạnh phúc viên mãn vô cùng… Lúc này, họ mới thật sự hạnh phúc với ngày vui của anh.
Đám cưới trở lên lung linh với sắc màu huyền thoại, người lớn ngỡ ngàng, thanh niên ngưỡng mộ. Sự chung thủy sẽ biến những cái không thể thành có thể. 18 năm chờ đợi rồi hạnh phúc cũng kết trái Đơm hoa.
Read more…

Nếu hôm nay anh và em chia tay...

04:27 |

Em sẽ đi làm lại tóc, thay đổi những gì có thể thay đổi để khi nhìn em, anh sẽ không bắt gặp lại một con bé ngốc xít, yêu anh say đắm như trước...

Em sẽ không khóc đâu vì em tin sau một cuộc tình chúng ta sẽ trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Và rồi tìm kiếm một nửa của mình sẽ thật đúng đắn hơn trước. Anh có nghĩ giống em không?
Em sẽ đi làm lại tóc, thay đổi những gì có thể thay đổi để khi nhìn em, anh sẽ không bắt gặp lại một con bé ngốc xít, yêu anh say đắm như trước.. cô bé đó ngày xưa đã chết và bây giờ trước mặt anh là em, một con người mới, yêu đời, tự lập và biết lo hơn cho cuộc sống dẫu là bên cạnh không có anh nữa.
Em sẽ tự bước đi trên chính đôi chân mình, sẽ vẫn mỉm cười nếu mai này ta gặp lại. Vì kết thúc một chuyện tình thì anh và em, hai đứa vẫn là bạn, vẫn là thứ gì đó hiện hữu trong thế giới này cho dù bây giờ ta có đang ở hai thái cực.
Em sẽ cất hết tất cả những gì làm em gợi nhớ đến anh trong căn phòng cũ, con khỉ bông, bức tượng thiên thần, cuốn sổ nhỏ có ghi những cảm xúc bồng bột của em về anh. Những gì thuộc về anh em xin cất lại nơi rất sâu trong tim mình. Để em không còn buồn, để em không còn nhớ anh đôi lúc. Và em tin một nữa của anh anh sẽ tìm thấy sớm thôi.. và ít nhất là trước khi em có người mới
Em chợt nhớ đến có một lần mẹ đã nói  rằng “ Con gái là mối tình đầu của con trai thì chuyện tình đó sẽ không vững bền.. Để tình yêu tồn tại lâu dài thì ai cũng phải trải qua vài ba chuyện tình để rồi hiểu hơn về tình yêu. Về những gì cần cho tình yêu và những mặt trái mà ta chưa biết về tình yêu.”Lúc đó em không tin, mà không, không muốn nghĩ về điều đó nhiều nhưng bây giờ nó đã xảy ra và anh và em đã không hề cố gắng.
Nếu hôm nay anh và em chia tay... 1
Em sẽ bắt đầu uống cafe như lúc này e đang nhâm nhi và viết những suy nghĩ về anh, về 2 chúng ta. Tại sao lại là uống café ư? Vì e có thể tỉnh táo hơn, minh mẫn hơn. Không để những gì trái tim mách bảo làm xao động lí trí của mình. Sẽ không còn những buổi tối tưởng tượng ra cảnh nếu chúng ta chia tay nhau và khóc thút thít như một đứa trẻ nhớ mẹ. Sẽ không còn ngồi và hi vọng sáng nay anh sẽ tới nhà mình và tạo ra một bất ngờ cho em vì anh bảo sáng nay anh không đến. Sẽ không còn vẽ vời tên anh trên giấy, không còn nghĩ về cái tên em sẽ đặt cho con chúng ta.. Không còn.. sẽ không bao giờ tồn tại nữa.. và thế. 
Em uống café, một thức uống mặn đắng, chua chat ở cuống họng. một thức uống mà em hay hỏi là sao phải uống những thứ dở tệ thế. Để rồi bây giờ em ngồi và ngậm nuốt những giọt đắng thế này
Em sẽ chấm dứt hẳn những câu chuyện em hay chực kể cho mẹ nghe về anh. Về gia đình hoàn hảo của anh. Về những gì em cho là tương của hai chúng ta..
Em sẽ đổi số điện thoại và tất nhiên sẽ không liên lạc với anh nữa. em cần có thời gian và không gian để xây dựng lại các mối quan hệ. Dành thời gian cho cá nhân hơn. Cho học tập hơn.. Mọi thứ sẽ vẫn ốn nếu như không có anh. Anh cần biết điều này.
Một cô gái đã bước qua nhiều cuộc tình như em sẽ không đau đớn, suy sụp nhiều khi mất anh. Chúng ta hãy xem như quay lại như lần đầu quen biết nhau. Không có việc chúng ta thức đến 3h sáng nói những thứ linh tinh, dù ngày hôm đó chúng ta phải chuẩn bị thi cuối kì.
Sẽ vẫn đủ mạnh mẽ, bước qua những song gió của cuộc đời này. Hãy tin tưởng là như thế.. Tình yêu không phải là thứ duy nhất biết đau. Hay xoa dịu nó để rồi đến một ngày bạn sẽ không còn đau nữa..
Hãy đến những người mà anh quý mến mà trong quá khứ em đã chỉ trích vs anh. Hãy làm những gì anh cho là đúng. Những gì mà khi xưa em đã cấm đoán, đặt điều với anh. Hãy hứa với em là dù chúng ta đã chia tay nhưng đừng bao giờ xấu hổ với những người bạn của chúng ta vì anh biết không? Rồi ai cũng chia tay và gặp những chuyện đau khổ như chúng ta thôi. Hãy vẫn cứ hiên ngang, vô tư vs họ. đừng sợ đối diện với những người đó anh nhé!
Nếu hôm nay anh và em chia tay... 2

Hãy tiếp tục với những mục tiêu mà anh đã đặt ra. Đừng vì chuyện này mà phải gián đoạn chúng lại. Hứa với em anh sẽ không buồn, không khóc mỗi khi nhớ về em. Để những kí ức về em sẽ mãi mãi nằm sâu trong trái tim, mãi mãi ngủ quên ở đó.
Nếu nhớ em, anh cũng đừng qua nhà em rồi lẳng lặng đứng nhìn em nhé.. em không thích điều này chút nào. Người con trai em đã từng yêu phải là người mạnh mẽ, biết bước qua những cảm xúc đong đầy đó, hãy cứ bước đi dù không còn em nữa..
Những gì chúng ta đã chọn lựa, xin anh đừng bao giờ hối hận. vì thế trước khi đưa ra quyết định gì anh phải suy nghĩ cho thật kĩ. Để không phải luyến tiếc nhiều.
Cuối cùng, em không chúc anh hạnh phúc đâu. Để anh biết rằng để có hạnh phúc, anh và em đã trải qua những khổ tâm, những đau đớn thế này.. Em cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu vì vậy đừng có xin em sự tha thứ hay bất cứ điều gì tương tự. Hãy sống tốt để sau này ta gặp nhau sẽ không ai phải thấy xấu hổ với hình ảnh ngày xưa trong mắt người kia anh nhé!!
Yêu anh..!
Read more…

Em đã buông tay rồi đó, anh đi đi

04:25 |

Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay em đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho c

 
Sẽ có một ngày anh quay lại và nắm lấy tay em chứ?
 
Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay em đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi ...
Cái cảm giác mất mát này đã thực sự đau đớn, em bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng anh có hiểu cho em?
Buông tay anh ra là sẽ không nắm tay anh nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế em sẽ ngã, nhìn em ngã anh có xót xa không? Buông tay anh ra nghĩa là không còn có anh, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu em chết anh sẽ khóc chứ?

Buông tay anh ra nghĩa là khi em quay sang bên cạnh để tìm kiếm một bờ vai, một vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì em sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi thở lạnh mà thôi, anh sẽ chạnh lòng khi em co ro chứ?
Buông tay anh ra là để anh ra đi. anh sẽ rời xa em, không còn là của riêng em, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của anh nữa, anh sẽ đem cho người khác đúng không?

Từ bây giờ ... em sẽ học cách chịu đựng một mình, những nỗi đau, những trăn trở. Em sẽ học cách bước đi một mình, không có chỗ dựa nào cả. Em sẽ học cách tự đứng dậy bằng đôi chân, bằng sức lực của chính em. Sẽ lấy những khoảnh khắc ngắn ngủi được bên anh làm động lực, em sẽ không cô độc trong những kí ức đó đâu.

Sẽ có một ngày ... anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Sẽ có một ngày... anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ? Sẽ có một ngày... anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có một ngày nào đó... anh hiểu rằng anh đã làm tổn thương em chứ? Khi đó anh hãy tự nhủ với mình rằng em buông anh ra để anh đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và em đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc không ở nơi em!
 
Hết thật rồi, tất cả như một giấc mơ dài vậy
 
Em biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng em vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, em ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như một giấc mơ thật dài vậy...

Người ta nói trong mỗi con người đều có một trái tim được chia làm nhiều phần, một phần để yêu thương và một phần nữa để thù hận và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau...

Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xóa nhòa cái gọi là yêu thương??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét một ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn ...
Anh sẽ ghét em chứ? Sẽ căm ghét em? Em chẳng thế biết được nữa, em đã rất yêu anh cơ mà, yêu hơn mọi thứ em có, mà đúng hơn: "ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ EM CÓ"!

Em sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ anh, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về anh. Sợ lắm khi mà đau đớn của em hòa cũng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau đớn đến xé lòng.
 
Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Em sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm anh trong lòng và cảm nhận hơi ấm của anh, nó làm em mềm nhũn, làm em tan chảy trong niềm hân hoan rằng anh đang là của em, em sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em ...
 
Thế anh có nhớ không? Tại sao lại cho em hi vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao cho em hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa một lần trọn vẹn? TẠI SAO? TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY? HÃY TRẢ LỜI EM ĐI?
Nói nữa, nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu ... nhưng ít ra bây giờ em cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi.

Nhìn anh bước đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé anh ... EM ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ, ANH ĐI ĐI ...

Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau, những tưởng chững sẽ là vĩnh cửu và không gì có thể chia cắt được, thế mà ... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay ... Những lời yêu thương chỉ còn lại là dĩ vãng. Tất cả chỉ là kỉ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là CHIA LY ...
 
Chào anh! Người em yêu!!!
Read more…

Bạn có đang “đốt cháy giai đoạn” khi yêu?

03:55 |
Từ quen biết, hẹn hò cho đến lúc kết hôn là cả một quá trình. Và trong bất cứ hoàn cảnh nào thì thời gian để tìm hiểu nhau và tận hưởng khoảnh khắc yêu đương, hẹn hò cũng luôn cần thiết.



Nếu bạn mới hẹn hò với một chàng trai nào đó được vài tháng, thậm chí là vài tuần hoặc mới vài ngày mà đã thực hiện 1 số việc dưới đây thì đó có thể là dấu hiệu cho thấy bạn đã “đốt cháy” các giai đoạn yêu của mình:

1. Trao đổi chìa khóa nhà, số tài khoản ngân hàng và các loại mật khẩu
Thời gian đầu yêu nhau, bạn nên chia sẻ những điều ngọt ngào với anh ấy. Những thông tin bí mật như số tài khoản ngân hàng, mật khẩu hoặc chìa khóa căn hộ bạn ở không phải điều cần thiết phải cho chàng biết sớm. Bạn có thể đầu tư nhiều thời gian hơn vào việc tìm hiểu xem anh chàng mà mình đang hẹn hò có đủ đạo đức, tư cách và độ tin cậy để bạn công khai những bí mật đó hay không?


2. Bạn ngay lập tức mơ ước về ngôi nhà và những đứa trẻ

Niềm mơ ước ngôi nhà và những đứa trẻ là tâm lý tự nhiên của mọi người khi đã yêu thật lòng. Đó cũng là đích đến của tình yêu và là bước ngoặt mở ra một giai đoạn hoàn toàn mới cho mối quan hệ của bạn. Tuy nhiên, nếu bạn vừa hẹn hò với một chàng trai trong thời gian ngắn, bạn không nên mắc phải sai lầm khi tự huyễn hoặc mình bằng hình ảnh lâu đài mơ ước đó.


Lập kế hoạch sớm cho tương lai sẽ chỉ khiến bạn dễ rơi vào thất vọng nếu hiện tại, hai người chưa nhìn thấy chút ánh sáng le lói nào ở phía trước.


3. Vừa quen nhưng đã tiết kiệm tiền để đi nghỉ cùng nhau

Các cặp đôi chưa kết hôn có nhiều thời gian và điều kiện để thực hiện các chuyến đi chơi, các kỳ nghỉ dài ngày cùng nhau. Điều này càng phổ biến ở các cặp đôi mới yêu, bởi khi đó họ khá độc lập về tài chính và đang say trong men tình ái. Nhưng nếu vì điều này mà bạn ngày đêm làm việc, dành dụm hết tiền kiếm được chỉ để mua vé máy bay đi du lịch với chàng trai bạn vừa quen biết được vài tháng thì có thể bạn đã yêu quá gấp rồi đấy. Hãy yêu chậm lại, sống bớt gấp đi, hãy để những đồng tiền mình kiếm được chi tiêu cho bản thân và các kế hoạch lớn lao hơn.


4. Tìm hiểu các tạp chí cưới
Bạn có hay quan tâm đến các mẫu váy cưới trên tạp chí, các gói dịch vụ chụp ảnh cưới, đồ trang trí cho đám cưới? Nếu câu trả lời là có, trong khi tình yêu của bạn và người ấy mới chỉ được đếm bằng ngày, bằng tháng thì chắc chắn bạn đã đẩy mối quan hệ của mình di chuyển quá nhanh.


Thực ra hành động này thể hiện sự khao khát hướng tới một mối quan hệ lâu dài nhưng nếu bắt tay vào việc chuẩn bị cho ngày trọng đại ngay khi bạn còn chưa hiểu rõ về người mình yêu lại là việc quá vội vàng.


5. Thường xuyên mượn tiền của người yêu hoặc ngược lại


Vấn đề tiền bạc luôn được coi là nguyên nhân gây xung đột nghiêm trọng trong một mối quan hệ. Việc vay tiền từ bạn trai của mình có thể gây ra các vấn đề lớn trong tương lai nếu bạn không thể trả lại. Còn khi bạn trai cho bạn vay tiền, anh ấy có thể cảm thấy mình có lợi thế hơn trong mối quan hệ với bạn. Điều này dễ dàng dẫn tới việc chàng ngăn chặn hoặc điều khiển bạn theo ý muốn của mình.


Mặt khác, nếu người yêu vay mượn tiền từ bạn và không bao giờ trả lại, bạn có thể đánh mất sự tin tưởng và tôn trọng anh ta mãi mãi. Đừng để tiền xen vào mối quan hệ của bạn khi nó đang ở giai đoạn “thơ ấu”.


6. Giới thiệu anh ấy với gia đình bạn


Quá vui mừng vì gặp được một nửa của mình, bạn không đủ kiên nhẫn để chờ đến thời điểm thích hợp mà nhanh chóng đưa anh ấy về giới thiệu với gia đình mình. Đó cũng là cảm giác tự nhiên của nhiều người. Nhưng thời gian yêu đương ngắn ngủi chưa đủ để bạn và anh ấy cùng chắn chắn về tình cảm dành cho nhau và mục đích của mối quan hệ. Để cha mẹ mình gặp chàng quá sớm có thể là một bước đi vội vàng trong quá trình hẹn hò, yêu đương của bạn và người ấy.


7. Xăm tên nhau lên người


Bạn và người ấy cùng muốn ghi dấu tình yêu bằng cách xăm tên của nhau trên người mình. Nếu điều này xảy ra khi bạn mới ở giai đoạn đầu của mối quan hệ yêu đương với người ấy thì rất có thể sau này bạn sẽ phải hối tiếc vì mình đã yêu quá nhanh.


Không nên mắc sai lầm khi khắc tên một chàng trai trên cơ thể bạn, trừ khi bạn đã “gắn” với anh ấy bằng một đám cưới hay giấy đăng kí kết hôn. Nếu cả hai bạn đã từng nghĩ đến điều này, hãy gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí mình và làm chậm quá trình yêu bằng những việc làm thú vị hơn…
Read more…

Nếu được hãy để anh yêu em lần nữa

17:10 |
Nếu một ngày nào đó, em lỡ nhịp trên bước đường tìm hạnh phúc thì tình yêu của anh luôn lùi lại phía sau để đợi chờ em, dẫu rằng anh không biết em có bước qua nó như cái cách mà em từng bước qua anh hay không...
Không ai muốn thay đổi tình yêu của mình, nhưng một khi tình yêu đã rời bỏ bạn thì bạn hãy luôn bình tĩnh để đón nhận nó.
Cảm giác buồn bã, đau đớn có thể theo bạn trong một quãng nào đó của cuộc sống, để rồi đến một lúc nào đó cảm giác ấy cũng sẽ ngủ yên. Điều quan trọng là việc bạn làm gì sau khi mối tình đó kết thúc, liệu bạn có đủ dũng cảm để yêu lại một người không.
Anh luôn tự hỏi lý do khiến em rời xa anh là gì? Dù anh biết em cũng sẽ đưa ra được hàng trăm lý do cho mối tình của chúng ta- một mối tình dang dở.
Anh luôn tự hỏi có phải rằng anh đã quá yêu em nên anh đánh mất em, đánh mất người con gái mà anh từng yêu thương hơn chính bản thân mình.
Anh luôn tự hỏi nếu ngày ấy anh không gặp em liệu rằng bây giờ anh có luôn đau khổ, và luôn tự dằn vặt bản thân mình không?
Anh luôn tự hỏi tình cảm mà em giành cho anh có phải là tình yêu không? Để rồi tự mình khổ sở đi tìm ra câu trả lời.
Anh luôn tự hỏi có phải khoảng cách địa lý là cái làm em rời xa anh? Nhưng anh lại tự trả lời rằng nếu em thật sự yêu anh thì hẳn khoảng cách ấy được xóa nhòa.
Anh luôn tự hỏi liệu có một chàng trai nào đó tốt hơn anh, chăm lo cho em nhiều hơn anh nên đã cướp đi mất trái tim của em.
Anh luôn tự hỏi có phải cuộc sống nhiều cám dỗ này đã tách em ra khỏi anh, những thứ màu hồng hoàn mĩ đã làm em thay đổi.
Anh luôn tự hỏi có phải chính anh là nguyên nhân khiến cho cuộc tình của chúng ta không thể đi đến bến bờ của hạnh phúc.
Và giờ đây khi không còn em bên cạnh, anh vẫn luôn tự hỏi liệu em có thể để anh yêu em thêm lần nữa? 
Nếu một ngày nào đó, em lỡ nhịp trên bước đường tìm hạnh phúc thì tình yêu của anh luôn lùi lại phía sau để đợi chờ em dẫu rằng anh không biết em có bước qua nó một cách nhanh chóng như cái cách mà em từng bước qua anh.
Vì một góc trong tim của anh chỉ dành riêng cho em thôi.
Read more…

Bài Đọc Nhiều

Kiếm Tiền online

Tăng Doanh Thu Tối Đa

Giải pháp bán hàng online Số 1 Việt Nam
Social Media Tabs

Liên Hệ Với Chúng Tôi

Tên

Email *

Thông báo *